Vợ chồng tôi sinh được hai con trai. Con lớn đã lập gia đình, vợ chồng tôi cắt một phần đất cho con xây nhà, phần còn lại chia cho con út. Hai cháu nội đều một tay tôi chăm vì hai vợ chồng đều bận làm ca.
Con trai út thi đỗ đại học, tốt nghiệp xong ở lại thành phố làm việc, rồi lấy vợ và ở hẳn trên thành phố, lễ Tết mới về quê. Tuy nhiên, vợ chồng tôi cũng thông cảm vì hiểu cuộc sống của tụi trẻ bây giờ rất nhiều lo toan, áp lực.
Thi thoảng, tôi nhớ con nên bắt xe lên thành phố thăm nhưng chỉ ở được 1-2 hôm lại về vì các con đi làm cả ngày, tối về nhà cũng chẳng mặn mà hỏi chuyện bố mẹ. Con dâu tôi là người ít nói, thậm chí ít nói đến độ tạo cho tôi cảm giác xa cách, e ngại. Ấy vậy mà một ngày, chính con dâu chủ động nói chuyện với tôi về vấn đề đất cát dưới quê.
Con dâu muốn bố mẹ sang tên hẳn cho các con để bán đất lấy vốn làm ăn. Tôi ngạc nhiên hỏi sao không thấy con trai nói gì thì con dâu bảo tại chồng ngại nên con dạm ý mẹ trước, rồi tối cả nhà đông đủ sẽ thưa chuyện với bố mẹ đàng hoàng.
Tôi hiểu tư duy tụi trẻ bây giờ rất rõ ràng, rành mạch, muốn gì là đề cập thẳng thắn. Nhưng thú thực, tôi cũng khá bất ngờ trước sự chủ động từ phía con dâu.
Tối đó. vợ chồng tôi trả lời các con là đất đấy bố mẹ cho, là của các con, bố mẹ sẵn sàng sang tên giấy tờ đất nhưng không muốn các con bán. Đất ở quê bán không được bao nhiêu, không giúp các con được nhiều nếu cần làm ăn lớn.
Chưa kể làm ăn tốt thì không sao, nếu không như ý, tự dưng mất chốn đi về. Bố mẹ muốn các con giữ đất coi như của để dành, dẫu có vấn đề gì xảy ra trong đời thì còn đất là còn tài sản.
Chuyện chỉ có vậy nhưng từ đó, thái độ của con dâu đối với chúng tôi lạnh nhạt hẳn. Ngày dâu út sinh con, vợ chồng tôi bắt chuyến xe sớm nhất lên thăm, chầu chực ở cửa phòng sinh cho đến khi bác sĩ gọi người nhà vào đỡ cháu. Tôi bàn với bà thông gia để tôi chăm cháu mấy tuần đầu vì tôi đã quen với việc chăm cháu nên không ngại.
Bà thông gia rất tử tế, nói tôi cứ ở lại chơi với con cháu, bầu bạn với bà ấy. Còn việc chăm cháu, cứ để bà ấy lo vì đây là đứa cháu đầu tiên nên bà rất mong mỏi. Tôi nghe vậy cũng thấy hợp lý. Tôi hiểu, dù gì con dâu cũng sẽ thoải mái hơn khi ở với mẹ đẻ.
Thời gian ở lại nhà con, tôi phải liên tục tự trấn an tinh thần bởi mặc dù bà thông gia vui vẻ, các con cũng không cư xử gì quá với tôi, tôi nhận thấy bản thân như người thừa trong nhà.
Tôi vốn dĩ là người nhà quê, hay lam hay làm nhưng bà thông gia không cho tôi động tay làm gì hết với đủ mọi lý do. Nào là bà ấy biết thói quen ăn uống của con gái, biết con gái thích ăn gì nên việc nấu nướng cứ để bà ấy lo. Rồi chuyện pha sữa, thay bỉm, tắm rửa cho cháu, con dâu cũng gọi nhờ mẹ đẻ, dù tôi đang đứng trong phòng.
Dần dà, tôi cảm nhận rõ bản thân giống như người thừa nên đến ngày thứ 4, tôi xin phép thông gia bắt xe về quê. Thời gian sau đó, thi thoảng, vợ chồng tôi chuẩn bị rau cỏ, gà, cá gói ghém mang lên cho con coi như quà quê nhưng con dâu đón nhận rất miễn cưỡng, khiến chồng tôi tự ái nói không muốn lên đó nữa vì cảm giác không được con tôn trọng.
Hết thời gian nghỉ đẻ, hai vợ chồng con út thuê người giúp việc chăm con, nói rằng không muốn phiền đến bà nội, bà ngoại. Nghe con gọi điện nói vậy, tôi cũng yên tâm vì đa phần các cặp vợ chồng trẻ bây giờ hay lựa chọn cách này để tự thu xếp cuộc sống.
Ai ngờ, trong lần lên thăm cháu gần đây nhất, tôi nghe bà giúp việc của con nói rằng, không phải con có nhiều tiền mà thuê giúp việc, chẳng qua bà ngoại phải về chăm ông ngoại không thể đi suốt được. Bà nội không thương con, thương cháu. Lúc vợ chồng cần tiền, muốn bán đất thì không cho. Cháu chắt không chăm được ngày nào, ốm đau cũng không biết.
Nghe bà giúp việc mách, tôi vừa buồn, vừa giận. Hóa ra vì vậy mà mỗi lần tôi lên thăm, con dâu đều tỏ thái độ không mặn mà. Khi tôi bảo ngày nghỉ tranh thủ về quê chơi, các con đều tìm cớ thoái thác. Tôi nán lại chơi với cháu đến chiều rồi bắt xe chuyến muộn nhất về quê. Ngồi trên xe, tôi cứ suy nghĩ mãi, có phải chúng tôi đã sai khi không muốn các con bán đất làm ăn?
Tư duy của tôi đúng là tư duy cũ, nhưng chúng tôi cũng chỉ nghĩ cho tương lai và yêu thương con cháu thôi. Bây giờ, vợ chồng tôi cao tuổi, chỉ muốn quây quần, êm ấm chứ tiền của, đất đai có mang theo mãi được đâu.
Tôi nên làm gì để giữ hòa khí gia đình lúc này?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
0 nhận xét:
Post a Comment