Vào dịp kỷ niệm 10 năm ngày cưới của chúng tôi, chồng đề nghị gửi hai con sang nhà bà nội, hai vợ chồng sẽ đi ăn nhà hàng, rồi đi uống cà phê với nhau. Anh nói lâu lắm rồi, chúng tôi không có khoảng riêng tư nào để thảnh thơi cùng nhau.
Ban đầu, tôi định từ chối. Tôi nghĩ dù là ngày gì, cả gia đình cũng nên quây quần mới phải. Nhưng rồi nghĩ, chẳng mấy khi anh có mong muốn như vậy, tôi nên chiều anh một lần.
10 năm hôn nhân, hỏi rằng chúng tôi có hạnh phúc không, tôi không biết phải nói thế nào cho đúng. Chúng tôi cưới nhau vì tình yêu, nhưng sống chung chỉ vài năm đã thấy hai người có nhiều khác biệt. Chồng tôi thuộc kiểu người tham công tiếc việc, lúc nào cũng cảm thấy bất an vì thiếu tiền.
Tôn chỉ cuộc đời chồng tôi chính là khi còn có thể kiếm tiền thì không được phép nghỉ ngơi. Anh làm chính, làm thêm, ai bảo việc gì có tiền đều làm không ngại. Anh "khoán trắng" việc nhà cửa, con cái cho tôi.
Tôi chẳng có lý do gì để trách móc hay hờn giận anh. Anh có làm gì thì cũng vì gia đình, vợ con. Nhưng tôi chỉ là một người vợ đôi khi thèm sự quan tâm, chia sẻ của chồng. Các con tôi cũng chỉ là những đứa trẻ khao khát có cha cạnh bên cùng chơi đùa, gần gũi.
Thói đời, người ta luôn khát khao những thứ mình không đủ đầy. Một lời hỏi han, một hành động quan tâm nhỏ nhặt cũng đủ làm tôi cảm động. Và tôi đã "xao lòng" vì một người đàn ông khác. Không phải vì tôi hết yêu chồng mà là tôi thấy mình cô đơn.
Chỉ sau vài lần gặp tình cờ, anh như "đọc vị" được lòng tôi, tâm trí tôi. Sự quan tâm của anh khiến tôi cảm thấy rằng, việc chồng không dành thời gian cho mình chẳng còn quan trọng nữa.
Anh tâm sự chuyện gia đình mình, chuyện vợ chồng anh sống cảnh "đồng sàng dị mộng" ra sao. Anh ấy vốn không yêu vợ mà lấy cô ấy vì bị "gài bẫy". Vì con, anh cảm thấy mình đã hoài phí cả thanh xuân của mình. Và cũng vì con, anh chấp nhận cuộc hôn nhân vô nghĩa ấy.
"Nếu anh gặp em sớm hơn…" - câu nói anh bỏ dở cũng đủ khiến tôi động lòng suy nghĩ. Chúng tôi đã vài lần hẹn hò, cùng nhau ngồi tâm sự. Tình cảm chưa đủ nhiều để đi xa hơn. Hoặc cả tôi và anh đều đang cố giữ cho lòng mình không chao đảo. Chúng tôi còn có gia đình. Nhưng tôi linh cảm rằng, nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như thế này, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Đôi lúc, tôi thấy mình không đúng với chồng nhưng rồi lại tự bào chữa mình đã làm gì quá đáng đâu, mọi thứ đều đang ở trong giới hạn cho phép. Hôm nay, khi chồng đề nghị chỉ hai vợ chồng đi ăn, đi chơi riêng, tôi có chút cảm động. Tôi không còn nhớ rõ đã bao lâu chúng tôi không có một chút thời gian riêng tư ngọt ngào nào dành cho nhau.
Tối hôm ấy, tôi ăn mặc thật đẹp trước sự ngỡ ngàng của chồng. Anh nói lâu lắm rồi, anh thậm chí chẳng có thời gian nhìn ngắm vợ để nhận ra vợ anh vẫn còn trẻ và xinh đẹp.
Anh đưa tôi đến một nhà hàng khá sang trọng đã đặt trước. Hóa ra, anh đã chuẩn bị chu đáo cho ngày kỷ niệm này. Khi chúng tôi đến, trên bàn được chuẩn bị bánh và hoa. Tôi cảm giác như mình sắp được tỏ tình lần nữa.
Nhưng khi tôi vừa ngồi xuống ghế, đập vào mắt tôi chính là hình ảnh cặp đôi ngồi đối diện. Cô gái rất trẻ, xinh đẹp đang nũng nịu người đàn ông ngồi bên. Người đàn ông ấy chính là người đã khiến tim tôi xao động mà tôi kể ở trên.
Nhìn ngoại hình trẻ trung, thanh xuân của cô gái, chắc không phải vợ anh ta. Nghĩ đến đó, tôi bất chợt thấy "nóng mặt". Có lẽ đây là gã sở khanh đi lừa tình phụ nữ.
Mới hôm qua, hắn còn nhắn tin nói không gặp tôi là thấy trống vắng, hỏi tôi bao giờ có thể cùng nhau cà phê. Vậy mà hôm nay, hắn đã tình tứ bên một cô gái trẻ. Cái gia đình bất hạnh mà hắn kể lể với tôi không biết có bao nhiêu phần trăm sự thật?
Chồng ngoái nhìn theo ánh mắt tôi rồi hỏi: "Người quen của em à?". Tôi giật mình, lắc đầu. Anh nhìn con số 10 năm trên bánh kem rồi nhìn tôi: "Mới đó mà mình đã cưới nhau 10 năm. 10 năm trước, tóc anh còn xanh. 10 năm sau, tóc anh đã đầy sợi bạc rồi đây này."
Tôi nhìn mái tóc chồng, thấy những sợi bạc lấp ló, mắt rưng rưng nhận ra mình làm vợ quá tệ. Rốt cuộc, những thứ anh làm cho vợ con bao năm nay chẳng bằng những lời ngọt ngào của một người lạ?
Thật may, cuộc gặp tình cờ tối hôm đó đã khiến tôi như người mơ tỉnh mộng. Chính "cú vấp" này giúp tôi tỉnh ngộ nhận ra: Đừng nhìn ngó đâu xa, người bên cạnh mình mới là người đáng trân trọng nhất.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
0 nhận xét:
Post a Comment