Vợ chồng tôi đến với nhau chỉ có hai bàn tay trắng. Gia đình hai bên không hỗ trợ được nhiều nên sau 10 năm, cuộc sống mới bắt đầu khá hơn và mua được nhà.
Vài năm trở lại đây, nhờ vợ chồng nhanh nhạy làm ăn, bán hàng qua mạng nên dư dả hơn. Tuy vậy, anh em hai bên vất vả nên vợ chồng tôi gánh vác nhiều trách nhiệm trong nhà, kể cả phụng dưỡng bố mẹ.
Ngoài mua đất để giữ vốn sau này cho con, chúng tôi còn có thêm khoản tiết kiệm ngân hàng. Với tôi, cuộc sống như vậy là tạm đủ, sau này còn phải cố gắng nhiều hơn để có tiền lo cho các con ăn học.
Từ lâu nay, vợ tôi luôn muốn có ô tô để đi lại. Tôi thấu hiểu mong muốn của vợ nhưng quả thực, chuyện sắm ô tô là không cần thiết. Vì chúng tôi ở gần hai bên nội ngoại, vợ chồng chỉ nhập hàng về rồi bán qua livestream (phát sóng trực tiếp) chứ không phải đi đâu xa. Nếu có việc phải đi, chỉ cần thuê một chuyến taxi, vừa nhàn thân, vừa không quá tốn kém.
Vợ chồng tôi không hiếm lần cãi nhau xoay quanh chuyện mua ô tô. Tôi không thích lái xe. Ngoài ra, có ô tô nghĩa là thêm chi phí, trong khi giá trị của chiếc xe giảm dần theo thời gian sử dụng.
Vợ tôi công nhận điều đó nhưng cô ấy luôn cho rằng, nhìn bạn bè, người quen, hàng xóm bắt đầu mua ô tô nhiều hơn mà chạnh lòng. Tôi khuyên vợ không nên quá quan tâm đến thiên hạ sống thế nào, quan trọng hơn nhau là có tiền và vốn liếng để làm ăn, lo cho gia đình những lúc khó khăn, bệnh tật.
Sau nhiều lần thuyết phục không được, vợ tôi dường như không quan tâm đến chuyện mua ô tô nữa. Thời gian gần đây, hai người bạn thân của cô ấy mua ô tô do mùa hè nắng nóng, đi lại vất vả. Vợ tôi bắt đầu không hài lòng, nhăn nhó và chê bai chồng vì cách suy nghĩ cổ hủ.
Cô ấy cho rằng, xe là phương tiện phục vụ gia đình, đỡ nắng mưa. Còn tôi vẫn bảo vệ quan điểm, không cần thiết phải mua ô tô. Bây giờ là lúc dồn tiền mở rộng làm ăn, sau này có của ăn của để còn mua được những chiếc xe đắt tiền hơn thiên hạ.
Cách đây ít ngày, vợ tôi đón con đi học về và gặp cơn mưa giông lớn cuối giờ chiều. Trên đường về, hai mẹ con bì bõm qua chỗ ngập. Sau bữa cơm tối, vợ lại tiếp tục chủ đề mua xe. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì không biết nên khuyên như thế nào nữa.
Cô ấy than thở, hai vợ chồng sống không vì nhau cũng phải vì con. Có ô tô đón con vừa đỡ vất vả, vừa không ướt mưa, trẻ con dễ bị ốm, lúc đó chữa trị còn tốn kém hơn.
Theo lời vợ tôi, nhìn các phụ huynh khác đến đón con bằng ô tô, trong lòng vừa buồn, vừa thương con. Nếu bố không ki bo, đâu đến nỗi con cái phải chịu cảnh bì bõm qua đoạn ngập để về nhà.
Vợ tôi bày tỏ muốn mua xe để con đi học đỡ vất vả, ngoài ngày nắng còn có ngày mưa và rét buốt. Con được đưa đón bằng ô tô giúp bảo vệ sức khỏe tốt hơn.
Tôi không đồng quan điểm với vợ và cho rằng, trẻ con cần nâng cao sức đề kháng bằng cách ăn uống, tập luyện chứ không thể lấy ô tô ra làm cái cớ. Ngày xưa, tôi và vợ còn phải đạp xe cả chục kilomet để đến trường, vất vả hơn rất nhiều mà vẫn trưởng thành như hiện tại.
Vì tôi quá cương quyết, vợ giận dỗi, tuyên bố sẽ tự kiếm tiền riêng, vay thêm ông bà hoặc ngân hàng để mua xe. Tôi chỉ biết im lặng để xem cô ấy sẽ làm gì tiếp theo. Liệu tôi có quá quắt khi không chịu mua ô tô theo lời của vợ?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
0 nhận xét:
Post a Comment