Gia đình tôi neo người vì chỉ có một đứa con. Thời còn trẻ, vợ chồng cố gắng làm ăn để thoát khỏi khó khăn. Đến lúc cả hai có "của ăn của để", tiền tiêu không hết, chúng tôi đã già và không thể sinh thêm con.
Vì chỉ có một đứa con nên biết bao nhiêu tình thương, tôi dồn hết cho cháu. May mắn là con trai tu chí học hành, không lêu lổng. Sau khi du học ở nước ngoài về, con trai tôi vào làm việc cho một tập đoàn. Công việc của con thuận lợi, mức thu nhập cao, nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ.
Năm nay, vợ chồng tôi 60 tuổi, mong mỏi lớn nhất là con trai lập gia đình. Trước đây, cháu yêu nhiều cô gái nhưng chỉ là tạm thời, không tính chuyện lâu dài. Năm ngoái, trong lần đi du lịch, con trai tôi quen một cô gái cách nhà không xa. Hai đứa tìm hiểu và yêu đương gần một năm mới cưới.
Từ khi bạn gái của con trai về ra mắt, tôi đã không mấy hài lòng. Vì cô gái này khá lười biếng, hay mè nheo và giận dỗi con trai tôi vô cớ. Nhiều lần, cô ấy đến nhà tôi ăn cơm nhưng chỉ đi ra đi vào rồi dùng điện thoại, không muốn động tay vào bất cứ việc gì. Trong bữa ăn, bạn gái của con tôi cũng ít nói chuyện nên không khí gia đình chẳng mấy vui vẻ.
Thực lòng, tôi không muốn cấm cản con trai yêu đương vì đó là hạnh phúc lâu dài của cháu. Tôi và chồng chỉ khuyên rằng, con phải thật sự tỉnh táo trong yêu đương và lựa chọn bạn đời kỹ lưỡng. Bởi người vợ sẽ gắn bó và sống cùng đến già. Nếu hai đứa không hợp nhau, lâu dài sẽ nảy sinh xích mích, rất dễ dẫn đến tan vỡ.
Sau khi tổ chức đám cưới cho con trai, cuộc sống của gia đình tôi có nhiều xáo trộn. Con dâu hay đi sớm về muộn, thích mua sắm, tụ tập cùng bạn bè. Nhiều hôm, con dâu báo cơm nhà nhưng cháu không về và cũng không gọi điện thoại khiến 3 người chờ đợi dài cổ.
Tôi góp ý với con trai nên khuyên vợ để sau này không phải khổ sở. Tuy nhiên, con dâu không chịu thay đổi. Mỗi khi tôi góp ý, con dâu lại tỏ ra coi thường, hậm hực ra mặt.
Lúc đầu, cháu còn chào hỏi bố mẹ, sau này đi về chỉ im lặng. Trong những bữa cơm, con dâu rất kiệm lời. Chúng tôi muốn gia đình quây quần sau bữa ăn, con dâu không thích, đi lên phòng nằm. Lâu dần, tôi và chồng cảm thấy chạnh lòng khi có một đứa con trai, nhưng con dâu lại không xem ai ra gì.
Tôi hụt hẫng nhiều nhưng chợt nhận ra bản thân từng như vậy. Sau khi lấy chồng, tôi không hòa hợp được với bên nội. Mẹ chồng khó tính, hay để ý những việc vặt khiến tôi không thể sống chung.
Tôi không quý mến mẹ chồng, cả năm có lúc không về quê. Cho dù chồng khuyên đi chăng nữa, tôi vẫn giữ quan điểm sống của mình. Vì nhìn thấy thái độ của tôi nên mẹ chồng rất ít khi lên thành phố thăm cháu. Nếu mẹ chồng lên, tôi cũng không thích ăn cơm cùng, hai mẹ con chẳng bao giờ hàn huyên, tâm sự như người ta.
Bây giờ, tôi có con dâu, lại vấp phải hoàn cảnh tương tự. Tôi không khỏi dằn vặt về cách sống trước đây của mình. Có lẽ lúc đó, mẹ chồng tôi cũng tức giận rất nhiều nhưng bà cất giấu trong lòng mà không nói ra cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay.
Có tiền bạc, con trai tài giỏi, chồng quan tâm nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu khi đối diện với nàng dâu "bất trị". Nhìn về viễn cảnh tương lai, tôi và chồng xác định sẽ phải vào viện dưỡng lão để tự chăm nhau chứ không chờ đợi được gì ở nàng dâu này.
Nhiều đêm nằm trằn trọc không ngủ được, tôi giận con trai vì chọn sai người bạn đời bao nhiêu, lại tự trách mình khi nghĩ về quá khứ bấy nhiêu. Tôi đang phải "trả giá" vì thái độ sống với mẹ chồng năm xưa?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
0 nhận xét:
Post a Comment