Tôi năm nay 24 tuổi, đã tốt nghiệp đại học và mới đi làm không lâu, thu nhập hiện tại chỉ vừa đủ lo cho bản thân. Anh hơn tôi hai tuổi, là giáo viên dạy ngoại ngữ, đẹp trai, hiền lành.
Chúng tôi quen nhau qua một nhóm bạn và nhanh chóng trở nên thân thiết khi nhận ra cả hai là đồng hương. Chúng tôi mới chỉ chính thức hẹn hò khoảng 3 tháng, sau thời gian khá dài trò chuyện chủ yếu qua điện thoại và mạng xã hội.
Anh nói, anh bị sự sôi nổi, năng động của tôi thu hút. Tôi lại bị vẻ trầm lặng, hiền lành của anh đánh gục. Tính cách hai người có sự khác biệt, nhưng nó giống như hai cực nam châm trái dấu hút nhau. Tôi thật sự thích anh và cảm nhận tình cảm của anh dành cho tôi cũng vậy.
Nhìn chung, nếu không quá khắt khe, tôi thấy anh ấy mọi mặt đều ổn. Chỉ duy nhất có một chuyện, tôi cũng không biết nghĩ thế nào cho đúng.
Lần đầu tiên hẹn hò, anh mời tôi đi ăn tối. Hôm ấy, anh bảo tôi thích ăn gì cứ gọi. Suốt bữa tối, anh không hề động đũa. Tôi hỏi có phải những món tôi gọi anh đều không thích? Anh trả lời rằng, lúc chiều đi làm về đói bụng, lỡ ăn một bát cơm nguội, giờ vẫn còn no không muốn ăn gì. Tôi tin lời giải thích của anh ấy.
Nhưng đó không phải là lần duy nhất. Sau này, mỗi lần đi đâu, ăn uống gì, anh đều bảo tôi thích gì cứ gọi, anh ăn ở nhà no rồi. Vì anh không ăn nên mọi thức ăn, thức uống tôi gọi, tôi đều sẽ giành phần trả tiền, dù anh nói rằng hãy để anh trả.
Vài hôm trước, tôi rủ anh đi chơi. Vì địa điểm hơi xa nên cả hai khởi hành từ lúc 5h sáng để có thể đến nơi trước khi trời nắng. Dọc đường đi, tôi không hề thấy anh có ý định dừng ăn sáng, trong khi bụng tôi đói cồn cào.
Tôi dặn anh gặp quán nào dọc đường thì dừng ăn sáng, nghỉ ngơi một chút. Khi đến nơi, anh bảo tôi vào ăn, anh ngồi ngoài đợi. Anh nói, sáng nay anh dậy sớm, thấy cơm nguội tối qua còn nhiều, sợ bỏ phí nên đã rang cơm ăn, bụng rất no rồi.
Anh đã nói vậy, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Tính tôi mỗi khi đi chơi đều gặp đâu ăn đấy. Nếu anh đã ăn rồi thì tôi ăn một mình, không sao cả.
Một lần, gọi điện thoại cho chị gái, tôi vui miệng kể chuyện này. Không ngờ, vừa nghe xong chị bảo tôi hãy mau xách dép mà chạy cho xa. Kiểu đàn ông này, chắc chắn làm ra 9 đồng sẽ tìm thêm một đồng cho đủ 10 đồng mà cất. Đó là kiểu người ki bo, keo kiệt, ai vớ phải chỉ ôm khổ mà thôi.
Thực ra, chúng tôi mới yêu nhau không lâu, con người anh tôi cũng chưa hiểu rõ. Tôi chỉ thấy anh là thầy giáo, tính tình điềm đạm, nghiêm túc. Nhà anh ở, mọi thứ được sắp xếp cực kỳ gọn gàng, ngăn nắp. Anh ăn uống đạm bạc, nhiều rau ít thịt vì cho rằng như vậy tốt cho sức khỏe.
Tôi thấy anh là con người đơn giản, sống lành mạnh, còn tự nhủ hãy học theo cách của anh. Nhưng giờ nghe chị gái nói, nghĩ lại từ ngày yêu nhau đến giờ, lần nào cùng nhau hẹn hò hay đi ăn, anh đều nói anh ăn ở nhà rồi.
Tại sao hẹn bạn gái đi ăn mà lại ăn cơm nguội rồi mới đi? Là anh ấy ngại ăn hàng quán, hay là anh ấy sợ tốn tiền?
Tôi có nên mau mau "xách dép chạy" như chị tôi nói?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
0 nhận xét:
Post a Comment