Tôi năm nay 29 tuổi, mới cưới vợ không lâu. Vợ tôi 26 tuổi, giỏi giang, xinh đẹp nhưng rất lười biếng việc nhà. Riêng sự lười biếng này, cưới nhau rồi tôi mới biết, vì cô ấy lúc ở với bố mẹ quá được chiều chuộng, không phải động tay động chân vào bất cứ việc gì.
Ngày đầu tiên về làm dâu, tôi uống khá nhiều rượu nên ngủ quên. Cô ấy cũng nằm đợi chồng hơn 7h mới dậy. Trong khi tối qua tôi đã dặn, nếp nhà tôi quen ăn cơm buổi sáng, vợ nên dậy sớm để phụ mẹ nấu cơm.
Vì là ngày đầu tiên, mẹ tôi không phê bình nhưng nhìn bàn ăn đã dọn sẵn, lại nhìn thái độ của mẹ, tôi biết bà không hài lòng về con dâu. Sau này, cô ấy cũng chẳng bao giờ dậy sớm. Cô ấy nói, công việc khiến cô ấy phải thức khuya, không dậy sớm được. Cô ấy cũng không quen ăn cơm buổi sáng nên mọi người ăn thì cứ ăn, cô ấy sẽ tự ăn sáng bên ngoài.
Nhà tôi đông người, có bố mẹ, vợ chồng tôi và hai cô em gái 15 tuổi và 17 tuổi, quần áo mỗi ngày thay ra đều rất nhiều. Bình thường, mẹ tôi sẽ giặt tay bằng xà phòng cho thật sạch, sau đó mới bỏ vào máy xả và vắt để đỡ hỏng quần áo.
Vợ tôi không làm thế mà bỏ luôn vào máy giặt. Bị mẹ chồng nhắc vài lần, cô ấy nói quần áo không bẩn đến mức phải vò bằng tay. Từ đó, vợ tôi chỉ bỏ máy giặt đồ của mình, còn quần áo cả nhà cô ấy không nhìn tới.
Tôi thừa nhận, vợ tôi giỏi giang, thông minh, năng động. Cô ấy làm việc cho một công ty nước ngoài, thu nhập cao hơn tôi nên khá bận rộn. Thế nhưng dù gì đi nữa, phụ nữ đã có chồng vẫn nên ưu tiên gia đình. Đằng này, tôi cảm giác vợ tôi coi nhà như nơi ở trọ, chẳng có chút tâm huyết nào.
Mẹ tôi đã bắt đầu phàn nàn, tưởng rằng có con dâu thì mẹ bớt việc, nghỉ ngơi. Đằng này, mẹ lại phải lo thêm cho một người nữa. Nhìn vợ tôi lúc nào cũng tất bật công việc, không hiểu sau này có con thì nuôi nấng thế nào, hay vẫn mẹ phải chăm cháu.
Mẹ cũng chỉ nói với tôi, trước mặt con dâu chưa từng trách móc, than phiền. Nhưng rồi có một chuyện xảy ra mà chính tôi cũng không chấp nhận được.
Đầu tuần vừa rồi là ngày giỗ ông ngoại tôi. Mẹ muốn cả gia đình cùng về, nhất là vợ tôi từ khi về làm dâu còn chưa từng biết quê ngoại ở đâu. Thế nhưng, khi mẹ nói ra chuyện này trong bữa tối, vợ tôi đã ngay lập tức từ chối.
Cô ấy nói vào ngày đó, các lãnh đạo cấp cao công ty mẹ ở nước ngoài sang, cô ấy ở trong bộ phận đón tiếp không thể vắng mặt. Mẹ tôi nghe xong liền nghiêm nét mặt, hỏi con dâu rốt cuộc gia đình và công việc cái nào quan trọng hơn? Mẹ chê trách vợ tôi không coi trọng nhà chồng, ngay cả ngày giỗ bố của mẹ chồng mà cũng viện cớ không về là không được.
Tôi định nói vợ xem thế nào sắp xếp công việc về một ngày, dù gì cũng là năm đầu tiên về làm dâu. Nhưng tôi chưa kịp nói, vợ tôi đã nói: "Mẹ ạ, với con, gia đình cũng quan trọng, công việc cũng quan trọng. Nhưng việc nào cần thiết và gấp gáp hơn thì phải ưu tiên hơn.
Giỗ ông năm nay không về thì năm sau con về. Nhưng còn công việc, con không thể đùn đẩy cho ai một cách gấp gáp thế này. Hơn nữa, là giỗ bố của mẹ chứ có phải bố của con đâu, con đâu nhất thiết phải có mặt. Việc này mong cả nhà thông cảm cho con".
Mẹ tôi nghe xong bừng lửa giận, dằn đũa xuống bàn kêu con dâu hỗn láo. Tôi cũng không còn gì để nói, chỉ biết đứng dậy kéo vợ về phòng. Vợ tôi mang tiếng là có học thức mà sao lại thốt ra những lời như vậy. Tôi thất vọng về vợ không biết để đâu cho hết.
Vợ tôi im lặng nghe tôi chỉ trích, cuối cùng vẫn không nhận mình đã sai. Cô ấy bảo mình chỉ nói thẳng, nói thật. Ngày giỗ ông ngoại, con cháu ở xa, về được thì tốt, không về được cũng không nên ép buộc, chê trách. Người mất thì mất rồi, người sống thì vẫn phải làm việc.
Tôi thật sự không biết phải nói thế nào cho vợ tôi hiểu mình đang quá đáng thế nào. Vợ tôi cho rằng, cả nhà đang "bắt nạt" cô ấy, bảo sẽ về nhà bố mẹ đẻ ít hôm bởi không khí trong nhà quá căng thẳng, còn công việc của cô ấy cũng đang rất "đau đầu". Tôi đồng ý cho vợ về ngoại luôn, còn tình nguyện chở cô ấy về.
Lúc sang nhà ngoại, có cả bố mẹ và chị dâu ở nhà. Tôi có nói với bố vợ rằng, vợ tôi đã khiến mọi người nhà chồng rất buồn và thất vọng. Tôi gửi cô ấy ở đây ít ngày, mong bố mẹ có thể bảo ban cô ấy thêm.
Bố vợ nhìn tôi, giọng chậm rãi: "Hối hận rồi phải không? Tôi cũng bắt đầu thấy hối hận vì gả con gái cho cậu. Cậu hối hận bây giờ vẫn còn kịp đấy. Cảm ơn cậu đã chở nó về". Nói rồi, ông lạnh lùng quay đi khiến tôi vô cùng khó hiểu.
Trên đường về, tôi vẫn không thể giải thích nổi sao bố vợ lại có thái độ ấy. Rõ ràng con gái mình đi lấy chồng không làm tròn trách nhiệm làm vợ, làm dâu. Là cha mẹ, bố vợ nên thấy xấu hổ vì điều đó.
Đằng này, bố vợ lại nhìn tôi với giọng nói mỉa mai như vậy. Có phải ý của bố vợ là nếu tôi bỏ vợ vẫn còn kịp phải không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
0 nhận xét:
Post a Comment