Thursday, May 9, 2024

Lớp tôi coi thường bạn học cũ làm lao công và cái kết bất ngờ

Tôi năm nay ngoài 60 tuổi, vừa mới về hưu. Hai người con của tôi đã trưởng thành, lập gia đình và có công việc tốt. Vợ chồng tôi từng là trưởng, phó phòng ở các công ty nên khi về già cũng tích góp được một khoản kha khá, con cái chẳng phải lo nên rất yên tâm, vui vẻ.

Lớp đại học của tôi trước kia có nhiều người thực sự hướng ngoại, thích tụ tập. Sau khoảng 10 năm ra trường, năm nào, họ cũng tổ chức họp lớp nhưng hiếm khi tôi tham gia được. Bởi quãng thời gian đó, tôi còn phải vất vả làm ăn, lấy chồng sinh con rồi nuôi con khôn lớn.

Giờ về hưu rồi, lại không phải vướng bận, lo lắng điều gì, nhân có lời mời họp lớp trong nhóm trò chuyện, chồng con động viên tôi nên tham gia. Gia đình tôi chắc cũng thuộc hàng ổn so với lớp nên không cần ngượng ngùng hay xấu hổ gì lúc góp mặt trong những buổi như vậy.

Chứ tôi biết có nhiều câu chuyện "dở khóc dở cười" khi họp lớp của mọi người. Có bạn làm "ông này, bà kia" thích khoe khoang vị trí, gia thế. Có bạn nghèo khó thì luôn bối rối, sợ bị người khác hỏi thăm hay không dám tham gia... Lớp tôi cũng vậy, chẳng ngoại lệ.

Lớp tôi coi thường bạn học cũ làm lao công và cái kết bất ngờ - 1

Tôi không ngờ chính mình cũng rơi vào tình huống "dở khóc dở cười" khi đi họp lớp (Ảnh minh họa: TD).

Nhưng nói gì thì nói, bạn bè lâu ngày gặp nhau cũng rất vui, có cơ hội hàn huyên chuyện này, chuyện kia rồi cùng nhớ về những ngày xưa cũ - thời còn ngây thơ, chưa vướng bận nhiều thứ. Nhìn chung bạn bè hôm đó tham dự đều toàn thành đạt, có ai không ổn thì đã không tham gia, riêng chỉ có trường hợp của Ngọc.

Ngọc ngày xưa là lớp phó lớp tôi. Ngọc xinh đẹp, học giỏi, năng nổ tham gia các hoạt động của trường lớp nên được không ít chàng trai ngưỡng mộ, theo đuổi. Sau này, cô ấy làm ở tập đoàn nước ngoài, rồi nghỉ việc tự lập công ty riêng và cưới một anh chàng cùng quê, có công việc ổn định nhưng không quá xuất sắc hay giàu có.

Tôi chỉ biết đến vậy vì không chơi thân với Ngọc. Tôi cũng không hay liên lạc nhiều với các bạn cùng lớp, bởi bản thân từng khá loay hoay với cuộc sống cơm áo gạo tiền, mãi về sau mới tốt.

Một người từng tốt nghiệp loại giỏi như Ngọc không ngờ đến khi về già lại làm... lao công. Tôi thực sự không thể tin vào những gì mình nghe được, cũng ái ngại không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra với bạn mà ra nông nỗi ấy. Cứ tưởng người xuất sắc như Ngọc giờ phải là phú bà giàu có, sung sướng lắm.

Trông Ngọc vẫn khá xinh đẹp, không quá khắc khổ nhưng từ khi biết về công việc hiện tại của cô ấy, tôi tự nhiên có đôi chút thấy thương hại. Ngọc vẫn tươi cười trò chuyện với các bạn cùng lớp, nhưng chắc là cô ấy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nếu tôi là Ngọc, chắc chắn tôi sẽ không tham gia buổi họp lớp này để mình thêm xấu hổ, trở thành tâm điểm bị "hỏi thăm" từ mọi người.

Tôi biết bạn bè xung quanh cứ tỏ ra quan tâm, lo lắng cho Ngọc nhưng thực chất không phải vậy. Họ "soi" Ngọc từ đầu đến chân, cố gắng khai thác thông tin từ cô ấy để thỏa mãn sự tò mò rồi chứng minh đẳng cấp và khoe khoang về mình. Họ hả hê khi lớp phó giỏi giang, xinh đẹp năm nào giờ không bằng họ.

Lạ thay, Ngọc không hề thấy khó chịu. Ngược lại, cô ấy còn vui vẻ trả lời từng câu hỏi có phần "tọc mạch" về mình. Quá ái ngại, tôi giả vờ kéo Ngọc ra một góc để tâm sự riêng. Tôi không muốn cô ấy bị khai thác quá nhiều và về nhà nghĩ lại thấy buồn tủi, mệt mỏi.

Buổi họp lớp của chúng tôi diễn ra trong một nhà hàng sang trọng, trên tầng cao nhất nằm ở trung tâm thành phố. Đương nhiên chi phí không thể rẻ, do những người bạn thành đạt của tôi muốn như vậy. Họ bảo giờ có tuổi rồi, nên biết hưởng thụ.

Đến đoạn thanh toán, các bạn bàn bạc và thống nhất không thu tiền của Ngọc vì số tiền mỗi người phải trả lên đến vài triệu đồng, chắc bằng cả tháng lương của lớp phó. Tôi thấy khá buồn cười nhưng vẫn phải theo số đông.

Tuy nhiên, Ngọc từ chối. Thậm chí, cô ấy còn nói nhà hàng này chính là nơi cô ấy đang làm việc nên hóa đơn của lớp sẽ được giảm giá 10% theo chính sách công ty. Lúc đó, cả lớp đều ồ à như hiểu ra được lý do tại sao dù Ngọc làm lao công vẫn tham gia buổi họp lớp đắt đỏ, chắc vì được giảm giá...

Bỗng từ đâu một cô gái xinh đẹp, sang trọng bước ra tự nhận là giám đốc điều hành tại nhà hàng. Cô ấy nói năng nhẹ nhàng, bảo sẽ giảm 50% hóa đơn cho chúng tôi. Khi chúng tôi thắc mắc, cô gái mới tiết lộ, cô ấy chính là... con gái của Ngọc và nhà hàng này là của chồng Ngọc.

Những người bạn học, trong đó có tôi, đều há hốc mồm và dần cảm thấy xấu hổ vì đã coi thường Ngọc. Hóa ra cô ấy làm lao công trong chính nhà hàng của mình cho... khuây khỏa. Sau nhiều năm làm chủ các công ty, ở độ tuổi ngoài 60, Ngọc cảm thấy mệt mỏi nên giao lại hết cho chồng con, còn bản thân thì trải nghiệm ở những công việc, vị trí khác nhau.

Đi họp lớp đúng là có nhiều chuyện "dở khóc dở cười" thật. Ở tuổi này rồi nhưng tôi và các bạn tôi vẫn nhận được bài học: Đừng vội khinh thường hay đánh giá ai vội vàng thông qua hình dáng, nghề nghiệp của họ. Nếu không, chúng tôi sẽ còn bất ngờ và ê chề thêm lần nữa.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

0 nhận xét:

Post a Comment