Tôi và bạn trai yêu nhau hơn một năm, đều là quê tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp. Tết vừa rồi, anh về nhà tôi xin bố mẹ được đi lại, cả nhà tôi đều rất quý anh. Anh bày tỏ mong muốn đám cưới sẽ diễn ra vào cuối năm nay.
Bạn trai tôi nhìn chung không có gì giỏi giang, xuất sắc nhưng chăm chỉ, chịu khó. Tiền anh kiếm được không cao nhưng biết cách tính toán, chi tiêu và tiết kiệm.
Hồi mới yêu nhau, anh khoe anh đã mua được một mảnh đất nhỏ, là thành quả sau mấy năm đi làm của anh, có bố mẹ hỗ trợ một phần. Anh nói tâm nguyện của anh là khi cưới vợ không phải dắt díu nhau đi ở trọ.
Tuy nhiên năm qua, tình hình kinh tế khó khăn, công việc không mấy thuận lợi nên anh vẫn chưa thể xây được căn nhà nhỏ như mơ ước của mình. Nghe anh tâm sự, tôi thấy khá yên tâm vì tin tưởng rằng, một người đàn ông có trách nhiệm như anh chắc chắn sẽ không để vợ con phải khổ.
Đợt vừa rồi, khi giá đất đai có chiều hướng "ấm" lên, bố mẹ tôi quyết định bán đi một nửa mảnh đất để em trai có tiền đi xuất khẩu lao động nước ngoài. Sau khi tính toán các khoản, bố mẹ cho tôi 300 triệu đồng coi như cho con gái tí vốn "dắt lưng". Tôi còn có một khoản dành dụm mấy năm đi làm, tổng cũng được nửa tỷ.
Tôi có kể với bạn trai chuyện này, hỏi anh không biết nên gửi ngân hàng hay tham gia đầu tư gì đó cho sinh lời. Anh nói, chuyện này tùy tôi, anh cũng không biết khuyên thế nào.
Bất ngờ tuần trước, trong một buổi hẹn hò, anh đưa ra đề nghị muốn tôi góp tiền cùng anh xây nhà, sau đó hai đứa sẽ làm đám cưới.
Anh nói, đất thì anh đã có sẵn, tiền xây nhà anh cũng đang để dành nhưng chưa đủ. Đằng nào thì tiền của tôi cũng chưa dùng vào việc gì, chi bằng góp cùng anh xây nhà, thiếu bao nhiêu sẽ vay mượn người thân thêm.
Xây nhà xong, cuối năm hai đứa cưới nhau có nhà mới ở là vừa đẹp. Bao năm nay, anh đã rất chán ngán cảnh thuê trọ, không muốn lập gia đình rồi vẫn để vợ con sống cảnh chật chội, nhếch nhác.
Nghe anh bàn tới bàn lui, tôi thấy cũng hợp lý. Đằng nào, chúng tôi cũng sẽ cưới nhau vào cuối năm. Tiền của tôi đang nhàn rỗi, nhà cũng phải xây. Nếu xây sớm, cưới nhau rồi chỉ việc dọn về ở thì tốt biết bao.
Tôi bảo bạn trai cứ phác thảo xem nên xây nhà kiểu gì trong mức tài chính cho phép, không nên vay mượn, tôi sẽ góp cùng anh. Chúng tôi còn hào hứng lên mạng tìm những căn nhà mẫu nhỏ xinh ưng ý.
Thế nhưng, khi tôi đem chuyện này nói với gia đình, bố mẹ tôi đã mắng tôi một trận không ngóc đầu lên được. Mẹ nói tôi "có lớn mà không có khôn", góp tiền xây nhà trên mảnh đất đứng tên bạn trai thì dù sau này cưới nhau rồi, tài sản đó vẫn là tài sản riêng của bạn trai tôi. Huống hồ, chúng tôi còn chưa cưới nhau, cũng không chắc chắn sẽ cưới nhau, lỡ có bất trắc gì, tôi coi như mất trắng số tiền ấy.
Tôi không rành về chuyện này, cũng chưa từng tìm hiểu. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, nếu yêu nhau, lấy nhau, anh mua đất, tôi góp chung tiền cùng anh xây nhà là bình thường, không lăn tăn gì cả. Nhưng nay nghe bố mẹ tôi nói, có vẻ chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.
Về luật, tôi không biết bố mẹ mình nói có chính xác không. Nhưng khi nghĩ lại, tôi cũng thấy chưa cưới nhau thì không nên chung đụng tiền bạc, phòng khi có những rắc rối xảy ra.
Vấn đề là tôi đã đồng ý với đề nghị của bạn trai sẽ cùng anh chung tiền xây nhà. Giờ bỗng nhiên đổi ý, không biết nói sao cho anh khỏi nghĩ ngợi. Tình cảm của tôi và anh đang rất tốt đẹp. Chỉ sợ anh nghĩ tôi coi trọng tiền bạc hơn tình cảm, không tin tưởng anh.
Tôi có nên nghĩ ra một lý do nào đó để từ chối đề nghị của anh không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
0 nhận xét:
Post a Comment